Lặng ngồi nhìn đồng hồ quay, nhìn mọi thứ chạy như chong chóng trước gió. Tôi thấy mình bỗng chốc hóa nhỏ nhắn, đi thật chậm trên con đường quen thuộc. Tháng này sao lòng người bỗng thấy bực dọc, mệt nhoài. Tai luôn đeo tai nghe, nhạc mở thật to để ít nhiều cũng che đi một phần tâm trạng hỗn độn. Bất chợt ngước lên bầu trời giờ đây cũng xám tro. Cánh én bay đi đâu, chắc giờ này chưa về... Chạm ngõ Xuân...
Hàng hoa ngọc lan trước sân trường giờ này tỏa hương thơm, tan hòa trong gió. Ngồi trong lớp học, mà tôi chỉ vội nhìn bầu trời tím ngoài xa xa, nhìn hàng cây mờ mờ... Tháng này sao ngày vội vã đến rồi đi. Nhanh quá! Gõ vào tiềm thức đâu đó trong tôi tiếng trống tan trường về. Nhắm mắt thật chặt ngửi mùi hương cuối ngày thoáng qua...
Về nhà, vẫn là chuỗi ngày bình thường, quen thuộc. Học bài, nghe nhạc, viết và nấu ăn. Đôi lúc muốn chạy đôn chạy đáo đi tìm cho mình một chỗ trú ngụ... Nhưng tìm hoài không thấy. Chỉ cố sao cho cuộc sống trôi thật đều và bản thân thì không làm phiền tới bất cứ ai.
Sài Gòn ít những cơn mưa dai dẳng. Nó chỉ có những cơn mưa thoáng qua, vội đến, vội đi... Khiến người khác không thể nào bắt kịp. Chỉ biết bám víu thật chặt...
Tháng này mọi thứ đều đặn, ai cũng chạy đôn chạy đáo chuẩn bị từng đồng từng hào. Người thì đón Noel, người thì lo cho năm mới. Giờ này chắc ba mẹ tôi ở nhà cũng cực nhọc. Nghĩ mà thấy thương quá, thấy nhớ quá! Bất chợt tôi bỗng nhận ra rồi cũng sắp lớn thêm một tuổi rồi. Thế mà vẫn ảo tưởng mình còn bé...
Nhiều buổi chiều, muốn tháng này dừng lại, dòng người trên phố cũng ngắn lại, chậm lại... Cây bớt rụng lá tản đều dưới sân. Gió chầm chậm lạnh thôi.
Tháng này tôi vẫn còn muốn níu chút gì đó chăng?
Hay là níu chút kí ức những năm tháng cũ, níu những quá khứ ngon ngọt... Chạy trên dòng người đeo tai phone, chỉ chực chờ nước mắt rơi, chỉ chờ một ai đó ngồi cho mình tựa đôi mắt vào vai và khóc. Cần một bàn tay nắm chặt giữa đám đông. Tháng gì mà cần nhiều thế? Mong sao đừng vội đi...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét