Mùa này là mùa gì mà không có mưa, không có nắng, chỉ còn chút gió, không còn chút hương nào len vào ngõ cũ, chỉ còn đêm khô khốc, còn ngày hòa vào mùi buồn đến thở dài.
Mùa này là mùa gì mà hoa không còn trổ, âm thanh bước chân tôi kêu vang lộc cộc trong hành lang dài những dãy tập thể vắng vẻ.
Mùa gì hả người?
Mùa này không lạnh như mùa trước. Thế mà cũng đã gần đến ngày mà tôi đã tặng ai đó khăn quàng cổ nâu xám. Giá như mùa này lạnh đủ để tôi cho tay vào túi áo và cắm cúi đi, đủ để tôi nhỏ giọt nước mắt khi trùm chăn kín đầu. Mùa này không lạnh như mùa trước. Không còn đủ cho tôi chấp chứa nỗi buồn.
Mùa này màu mắt của tôi đã nhạt đi nhiều, buồn đi nhiều, chán chường cũng dần phủ gần toàn bộ ngày của tôi rồi. Mùa này tôi chẳng nhớ ai, chẳng ai nhớ tôi.
Dạo này tôi không còn nhìn cái cây trước cửa lớp. Tôi còn nhớ, khi tôi bắt gặp màu xanh nhạt trên nền trời gần về chiều, cái xanh cô độc giữa nền trời ấy làm toàn bộ suy nghĩ của tôi bay mất. Lúc đó tôi nghĩ là tôi đang đi trên đất ẩm và bàn tay tôi đang sờ những lớp vỏ sần sùi của cây. Có khi lúc đó tôi đã nhìn cái xanh lơ mà ước mình chạm vào nó, ăn nó, ngửi nó để mọi thứ đan xen vào lòng tôi. Mọi giác quan tôi nhuộm một màu xanh.
Tôi phát hiện ra, tôi không bao giờ nói tôi buồn vì cái gì. Tất cả những thứ tôi viết ra đều không có. Có khi nào tôi không có khả năng nói về nỗi buồn. Chỉ thấy những câu chữ vô nghĩa, suy nghĩ vô nghĩa. Chẳng còn gì.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét